BS. Trần Xuân Ninh – Thơ Khuya

Ai ngồi quạnh quẽ ngắm trăng trong? Ai đốt đèn khuya đợi nắng hồng? Nước đã phiêu du miền biển bắc Non còn ngơ ngác rõi trời đông Thu đi cúc trải vàng sân nhỏ Đông lại cành trơ tuyết trắng đồng Một giấc Nam kha bừng tỉnh mắt Vẫy vùng, được mất, thẩy đều không.